Em hờn giá lạnh cả mùa đông
Để héo tình tôi rã nụ hồng
Nguyệt cũng bao lần thao thức trở
Hoa đà mấy bận mỏi mòn trông
Vì mơ nẻo cũ từng say đắm
Bởi nhớ ngày xưa đã mặn nồng
Bỗng chốc mưa vùi đêm lẻ bạn
Qua đò hỏi bậu có buồn không?
Hoangthanh
Đêm tàn quạnh quẽ chỉ mình ông
Gắng gượng đò đưa chảy ngược dòng
Giải nắng sờn vai đau gối rã
Dầm sương vuốt mặt mỏi lưng gồng
Thương đời vỡ vụn nơi đầu sóng
Trách phận âu sầu ở bến sông
Rũ rượi tay gầy che bão tố
Thân già vẫn vượt kệ trời giông
Hoangthanh
Thổn thức ru hồn tựa nẻo song
Mà nghe khắc khoải đến nao lòng
Mây nhè nhẹ bỡn đùa mi biếc
Nguyệt võ vàng ươm trải má hồng
Lặng lẽ mơ về nơi mộng ảo
Âm thầm nghĩ lại khoảng trời không
Duyên tình chẳng đặng buồn heo hắt
Rã rượi đêm tàn tủi mắt cong !
Hoangthanh
Nđt,bát láy !
Ngang tàng mộng tưởng ngỡ mình hay
Huyễn hoặc là ta quả óc dày
Lớn giọng che trời vung vãi xổ
To mồm chắn biển lọc lừa bay
Người lương nhã nhặn tay này điếc
Kẻ nịnh xô bồ mõm nó say
Rõ mặt ê chề đâu hảo hán
Ngang tàng mộng tưởng ngỡ mình hay!
Hoangthanh